Anh và tôi quen nhau hơn 5 năm. Lúc đấy tôi tưởng chừng như ko sống nổi vì chồng bỏ mẹ con tôi ra đi do nợ nần. Anh đến bên, giúp tôi mọi thứ trong cả phương pháp dạy con học cho đến các điều nhỏ nhặt nhất. Mong mỏi độc nhất vô nhị của anh là lập gia đình cùng tôi và muốn tôi sinh những đứa con cho anh. Chỉ vì tôi không muốn dứt tình với chồng cũ nêntôi cứ lần khân hết lần này đến lần khác, mặt khác tôi cũng sợ ba má buồn vì biết tôi sẽ ly hôn. Sau 4 năm bên nhau chúng tôi đã rất hợp nhau mọi thứ, đã những khi tôi rất hạnh phúc vì càng sắp anh tôi lại trông thấy anh có rất nhiều đặc điểm giống bố tôi.

ai anh y di lay vo roi

Thời kì cứ thế trôi đi, một ngày anh nói không thể đợi tôi thêm được nữa, anh đã đi lấy vợ và sinh con. Ngày tôi biết chuyện này tôi  như chết nửa con người. thực sự, trong tâm khảm tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ rời xa tôi như thế. Giờ anh đã có cuộc sống yên ổn, có những đứa con như mong muốn. 2 năm trôi qua, thực sự tôi vẫn chưa thể quênđược anh mà phát hiện ra mình ngày một yêu và nhớ anh hơn. Tôi trách mình lắm vì hạnh phúc đi qua mà ko biết nắm giữ. Thỉnh thoảng anh vẫn gặp tôi, nói còn yêu tôi nhưng chẳng thể chờ thêm vì anh có tuổi rồi, anh rất muốn có con.

Tôi hoàn toàn thông cảm vì điều đó cho dù tình cảm anh dành cho tôi gần như nguyên vẹn. Căn nhà mà tôi đang ở cũng 1 phần do anh gây dựng. Cả đời này cho dù ko nối lại tốt tình cảm với anh nữa tôi vẫn hết sức cảm ơn anh đã đến bên đời tôi, cho tôi những phút giây hạnh phúc.