Cuộc đối thoại giữa hai người chồng cùng tuổi và lấy hai cô vợ cũng cùng tuổi với nhau sẽ khiến bạn phải suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Họ là bạn từ thời đại học nhưng sau 5 năm kết hôn, họ mới có dịp gặp lại nhau vì lúc này họ chuyển về làm cùng một công ty trong cùng một thành phố.

Vợ mình không thương thì để ai thương hộ
Vợ mình không thương thì để ai thương hộ

Một hôm Nam mời Cường đến nhà ăn cơm, Cường đưa cả vợ đi cùng. Vừa đến nhà vợ Nam đã tươi rói ra mở cửa, Cường ngạc nhiên trước sự trẻ đẹp của vợ Nam, anh liếc xéo so sánh vợ mình với vợ Nam. Đúng là một trời một vực! Ai mà nghĩ hai người họ cũng tuổi cơ chứ? Trong lòng anh thấy hổ thẹn vì có vợ già hơn vợ bạn trong khi ngày xưa vợ Cường cũng là một người con gái xinh đẹp nhiều người theo đuổi.
Nam tiếp đón vợ chồng bạn rất vui vẻ, nồng nhiệt. Trong bữa ăn Cường cứ mặc sức ăn chẳng quan tâm gì tới việc gắp thức ăn cho vợ, còn Nam thì gỡ từng miếng cá cho vợ, rồi khi vợ anh chấm nước mắm có ớt, anh nhắc khéo: “Em bị dạ dày, đừng chấm ớt, để anh lấy bát nước chấm khác cho em”. Vợ anh mỉm cười ngoan ngoãn.
Nhìn thấy vợ chồng họ tình cảm như vậy, vợ Cường chạnh lòng còn Cường thấy ái ngại vì mình chưa bao giờ quan tâm tới vợ. Ăn xong, Cường leo tọt lên bàn ngồi uống nước, anh cứ nghĩ Nam cũng sẽ lên bàn uống nước cùng anh để chị em họ dọn mâm bát đĩa. Nhưng Nam bảo Cường cứ pha trà đi, anh bê mâm bát đũa nặng trịch vào bếp cho vợ. Cường bảo, anh cứ để đấy vợ tôi dọn cho, vợ Cường cũng bảo: “Anh để em”.
Cường cười xua tay bảo: “Mâm bát đũa nặng thế này, làm sao hai người bê được, cứ để anh bê cho”. Vợ Cường nhìn Nam ngưỡng mộ, còn Lan vợ của Nam nói: “Ngày nào ăn xong anh ấy chẳng bê giúp em, chị cứ để anh ấy làm không phải ngại gì cả”.
Nam cứ bắt vợ Cường ra ngồi uống nước không chịu cho rửa chén. Lan thì gọt hoa quả chẳng vội vàng lo gì tới đống bát đĩa, khi vợ Cường cứ đòi rửa thì Lan bảo: “Chị là khách, em không cho chị làm gì hết, chị cứ ngồi uống nước ăn hoa quả đi. Lát hai vợ chồng em rửa tý là xong ấy mà.” Nói rồi Lan cười tươi khiến Ngân ngẩn người ra. Cô buồn vì chưa một lần Cường vào bếp giúp cô việc gì, mọi việc trong gia đình đều một tay cô lo toan.
Hôm sau lên cơ quan Cường bảo: “Vợ cậu xinh thế, lại trẻ nữa, chả bù cho vợ tôi… Mà cậu cũng chiều vợ ghê, tôi về nhà là cứ nằm xem phim, bếp núc cứ mặc kệ vợ”.
– Tôi thích làm cùng vợ, vì vợ mình mình không thương, không quan tâm thì chẳng nhẽ chờ thằng khác nó thương dùm.
Nói rồi Nam cười lớn.
– Trước khi cưới, vợ tôi đâu biết làm gì đâu, vậy mà về nhà tôi cô ấy lại rất đảm đang nên tôi thương vợ lắm với lại được giúp vợ tôi thấy vui mà. Mấy việc nhà cũng có gì to tát đâu, ông cũng chăm mà xuống bếp với vợ đi. Vợ chồng thì phải giúp đỡ nhau chứ chẳng nhẽ lại đi giúp người ngoài ông bảo có đúng không, làm cùng vợ vui lắm, thử rồi sẽ biết.
– Từ trước giờ tôi quen vậy rồi, tôi ghét bếp núc lắm.
– Thế thì thay đổi đi, mà thôi tôi về đây.
– Đang mưa mà, về làm gì? ở lại tôi với ông đi làm bữa rượu thịt chó.
– Thôi hẹn ông hôm khác, tôi phải về đi chợ cho vợ.
– Vợ ông bị ốm à?
– Không, cô ấy khỏe mà chỉ là trời mưa tôi không muốn cô ấy ra ngoài, cô ấy hay ốm vặt lắm với lại đường trơn vợ tôi lại hậu đậu sợ cô ấy ngã, thôi ông cũng làm về sớm đi. Tôi đi trước đây.
Câu nói của Nam khiến Cường nóng ran mặt, anh cũng đứng lên và quyết định gọi điện cho vợ: “Hôm nay anh đi làm về tiện thể đi chợ luôn, em đón con rồi về nhà luôn kẻo ướt nhé, đi cẩn thận đấy”. Nói xong lòng anh nhẹ nhàng và vui vẻ thì ra làm người chồng tốt cũng tuyệt thật. Còn đầu dây bên kia, giọt nước mắt của Ngân rơi xuống, có lẽ là vì hạnh phúc. Cô cũng là phụ nữ, cô cũng muốn được chồng quan tâm như bao người khác, thú thực cô rất ngưỡng mộ Lan.
Hôm đó, bữa cơm của gia đình Ngân rộn tiếng cười vì Cường đích thân vào bếp, thằng con cứ tròn veo mắt nhìn rồi nhìn mẹ nó cười thích thú. Cường ngẫm lại những lời Nam và anh thấy đúng: “Vợ mình, mình không thương chẳng lẽ chờ thằng khác thương dùm”.
Một ngày mưa nhưng cả hai gia đình đều ấm áp và hạnh phúc.

Tổng hợp