Tôi luôn nghĩ chồng tôi có bồ, điều đó luôn hiện diện trong tôi như một lẽ đương nhiên dù tôi chả có một bằng chứng cụ thể nào trong tay và cũng chả muốn bỏ thời gian theo dõi chồng để thu thập bằng chứng.

tam su
Vì sao ư, vì nhờ có hắn tôi mới thoát ra được những tháng ngày vất vả chân lấm tay bùn ở quê, nhờ có lão mà căn nhà lụp xụp của bố mẹ tôi mới được thay bằng ngôi nhà khang trang 3 tầng như giờ.
Tôi nghĩ chồng có tiền, nhiều tiền là đằng khác, chồng có chức, chức to là đằng khác thì việc hắn có bồ là lẽ đương nhiên. Hắn không đuổi tôi đi để cưới bồ nhí là tôi cũng đủ biết ơn lắm rồi.
Một hôm, cô “bồ” của chồng đến gặp tôi:
“Chắc chị chưa biết tôi, nhưng tôi cũng muốn giới thiệu với chị tôi là người yêu của anh Minh, chồng chị. Chúng tôi đang rất yêu nhau và tôi nghĩ chị nên biết thân biết phận mà biến khỏi cuộc đời anh ấy đi thì hơn”.
Mặt tôi vẫn nghệt ra vì cũng chưa biết phải nói gì với cô bồ vào lúc này. Tại trong đầu tôi chưa từng một lần tưởng tượng một cô bồ nào lại dám đến tận nhà dọa dẫm. Đáng lẽ tôi mới phải là người đi túm bọn nó và bạt tai cho mấy cái để dằn mặt chứ nhỉ.
“Đây, chị xem những tấm ảnh này đi, chúng tôi đã lên giường với nhau nhiều lần rồi, có chụp lại cho chị xem đây”
Ừ, thì xem, tính tôi vốn thích xem ảnh người khác mà. Trong ảnh thì phần trên của chồng tôi chắc chắn là không mặc áo rồi, trùm cái chăn ngang người nên không biết dưới có mặc quần sịp hay không thì không biết, mắt lão nhắm nghiền chắc đang mơ ngủ. Tư thế của ông chồng tôi thì được giữ nguyên trong tất cả các bức ảnh, còn cô bồ thì cái chu môi, cái hôn má, cái hôn trán, cái uốn bên này, cái éo bên kia, có ảnh zoom gần, có cái lại chụp từ xa, có cái còn tạo dáng tay chữ V là biểu tượng chiến thắng nữa chứ.
Lúc tôi xem ảnh thì cô bồ nhìn tôi chằm chằm. Trong đầu ả chắc nghĩ tôi sẽ điên tiết nhảy lên vò đầu bứt tai, tát tới tấp vào mặt cô ả hoặc sẽ khóc lóc bù lu bù loa rồi nghiến răng xé ảnh xong lăn đùng ngất xỉu hoặc cần đến thuốc trợ tim. Nhưng không, trên mặt tôi chả lộ chút ghen tuông nào. Như tôi đã nói ở trên rồi, tôi biết ơn chồng tôi còn chưa hết mà, lão chưa đá đít tôi ra khỏi nhà là may lắm rồi. Tháng nào cũng cho tôi chục triệu tiền tiêu vặt, năm triệu gửi về quê và hơn chục triệu tiền chợ búa, điện nước…Đã thế hắn còn học rộng, tài cao, đẹp trai ngời ngời, cả cái tòa nhà chung cư cao cấp này đi đến đâu tôi cũng được mọi người bảo là có phúc lắm mới được làm vợ hắn đấy.
Nhìn cô bồ đứng đực ra mà chả lẽ tôi không nói câu nào thì cũng bất lịch sự quá nên tôi giả bộ lạnh lùng:
“Cô nghĩ cô dùng mấy bức ảnh này mà lừa được tôi à, nhìn xem, trong ảnh chồng tôi ngủ li bì không biết gì, chứng tỏ anh ấy đã uống rượu rất nhiều, mà chồng tôi tôi biết, tửu lượng của chồng tôi rất kém, uống mấy li thôi là đã say mềm chẳng biết trời đất thế nào ấy chứ. Nên việc cô lợi dụng đưa chồng tôi vào bẫy thật quá ư dễ dàng. Nhìn mấy cái tấm chụp xa này mà xem, chắc chắn cô có cả đồng phạm vào tận phòng chụp hình cho cô. Còn đây, nhìn thời gian trên bức ảnh này xem, chụp hôm 15/6 là hôm công ty chồng tôi tổng kết thi đua 6 tháng đầu năm nên việc công ty tụ tập và anh ấy không thể từ chối uống rượu vào ngày vui như này là lẽ đương nhiên. Hôm đấy cũng có một anh, chắc đồng nghiệp gọi điện cho tôi hỏi địa chỉ để đưa anh ấy về nhưng mới quay ra đi vệ sinh, quay lại đã chả thấy chồng tôi đâu cả. Tôi phải cảm ơn cô vì hôm đấy cô với một gã nào đó đã đưa chồng tôi đến một căn phòng có chăn ấm đêm êm, sạch sẽ như thế này”.
Những lời nói rành rọt của tôi ở trên được dựa trên những yếu tố chính như sau: Một là tôi không muốn nhìn thấy vẻ hả hê của cô ta. Hai là tôi ở nhà rảnh rỗi hay xem phim Hồng Kong với Đài Loan hay có kiểu dàn cảnh như thế này và lần nào tôi cũng chửi mấy bà vợ hay cô người yêu trong phim là ngu vì mới thế đã bị lừa. Ba là hôm đấy tôi cũng thấy chồng tôi gọi điện hỏi mấy nhân viên công ty xem chuẩn bị liên hoan tổng kết đến đâu rồi. Bốn là tôi bịa đại cái cậu gì gọi điện ấy để nhằm giúp lời nói của mình thêm có trọng lượng chứ có ma nào gọi đâu.
Khỏi phải nói là tôi làm cô bồ giận sôi lên, chỉ lắp bắp được vài câu:
“Cô dám…cô dám…”
“Cái gì mà dám với không dám cơ chứ, cô còn chứng cứ nào thuyết phục hơn không thì đưa ra một thể đi chứ đến giờ tôi phải đi nấu cơm rồi, cô rảnh thì ở lại ăn cơm cùng vợ chồng tôi cho vui”. Nói xong tôi thản nhiên tiến về phía tủ lạnh lôi hết cá mú, rau quả ra nhặt nhạnh khiến cô ta càng thêm phát điên. Cuối cùng cô ta vẫn vênh cái mặt lên nói:
“Đúng là tôi dàn cảnh đấy, nhưng cô biết chồng cô tốn bao nhiêu tiền cho tôi để tôi không công khai mấy bức ảnh này cho cô không, cả núi tiền đấy, haha. Không những thế anh ta còn phải quỳ xuống van xin tôi nữa chứ. Thử nghĩ xem mấy bức ảnh này mà tất cả mọi người trong công ty đều nhận được thì sẽ ra sao nhỉ?”
Tôi quay ra lạnh lùng:
“Cô hãy nhớ những lời tôi nói đây: Thứ nhất, chồng tôi cung tiền cho cô chắc cũng bởi không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình, anh ấy sợ tôi sẽ bỏ anh ấy, chúng tôi chưa có con nên việc anh ấy không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình thì chỉ có một lý do duy nhất là anh ấy rất yêu tôi. Thứ hai, chồng tôi là sếp, công ty là do anh ấy bỏ vốn đầu tư, nếu người ta nghĩ anh ấy không đủ tư cách làm sếp thì cứ bỏ công ty mà đi, nhưng tôi nghĩ với mức đãi ngộ như vậy nếu nhân viên bỏ đi, họ mới là người thiệt thòi chứ chả phải chồng tôi đâu. Thứ ba là cô không để ý chứ từ nãy đến giờ cuộc nói chuyện giữa chúng ta đã được ghi âm, cô cứ phát tán đi rồi tôi sẽ đưa đoạn ghi âm này ra công an. Thứ tư là anh bạn đồng nghiệp hôm gọi điện cho tôi vào buổi tối lễ tổng kết đó sẽ là nhân chứng chứng minh chồng tôi đã say mèm không biết trời đất là gì. Chắc hôm đấy, nằm bên chồng tôi mà chả làm được gì chắc cô buồn lắm”.
Đuối lý, cô ả dậm chân bành bạch
“Cô giỏi lắm, thảo nào chồng cô lại yêu cô đến vậy. Cô nhìn lại cô xem, cái gì cũng thua tôi mà sao đời cô lại may mắn được anh ta lựa chọn vậy”. Nói xong cô ta vứt đống ảnh tung tóe khắp cả nhà tôi rồi cay đắng bỏ đi.
Haizzz, phải nói là tôi phục mình quá vì nào tôi có ghi âm được quái gì đâu nhưng dọa được cô ả là tôi khoái lắm. Nhưng tôi cũng cảm ơn cô ta vì nhờ thế tôi mới biết chồng tôi bản lĩnh ghê gớm dường nào, nhìn cô ả mà xem, bốc lửa thế kia cơ mà, tôi là con gái còn thấy mê.
Mà nếu quả thực hắn yêu tôi và không muốn mất tôi như thế thì chẳng phải tôi là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian.